Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Hỏi



Gặp lại cô bạn cũ, giờ có chồng rồi. Ngồi nói chuyện về mọi thứ, mới thấy tất cả chỉ như một giấc mơ. Thấm thoắt đã 4-5 năm. Ngày xưa từng tranh đấu vì cái gì, bây giờ đang sống cho cái gì... đều không là quan trọng. Mọi thứ con người làm, chỉ như một giọt nước rơi giữa biển trùng khơi, nhỏ bé và tội nghiệp.

Chúng tôi cũng gần 30 tuổi rồi còn gì. Chẳng còn mấy sân si để giành giật hay lựa chọn những thứ không thuộc về mình. Chúng tôi nhìn những người kia, và hiểu là cuối cùng rồi cũng có ngày họ cảm thấy trống rỗng. Bây giờ chỉ còn những ánh nhìn đơn thuần, vào bên trong con người mình, vào những người chúng tôi thương.

Có người họ chỉ cần nói với tôi, cười với tôi
Thì tôi đã có thể nâng cả thế giới trên vai nhẹ nhàng...
Còn mong gì hơn?

[ Hamlet Trương ]
~***~
 Không còn biết diễn tả cảm xúc và tâm trạng tâm lý bản thân mình bằng lời lẽ như thế nào nữa. Chỉ là… thấy ưng bụng ngay status Facebook trên. 
Trang blog không thấy thổn thức những khổ đau, tất cả được vùi lấp và giải quyết ngay và chóng vánh trong thực tế trước khi nó cô đọng thành những dòng nước mắt như ngày xưa...
Không thấy những cảm xúc, những quan sát và nhận xét, những câu hỏi về "sự kỳ lạ của con người" của những ngày cũ... Tất cả cũng trôi tuột.
Không có gì là bám lại, không có gì vương vấn trong đầu... 
Những thứ từng là nỗi ám ảnh thì giờ thất thểu như những ngọn lửa trơi rập rờn, hiện rồi cũng vội vàng biến mất... 
Liệu có phải đây là cái mà người ta vẫn bảo càng về sau này của cuộc đời con người ta sống "bao dung hơn, tha thứ hơn" ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét